07:03
0


1.
Viết ra xóa ngay
Chẳng ai thấy
Viết ra xóa ngay
Để che đậy
Viết ra xóa ngay
Lòng không xóa
Không thể đậy, chẳng thể che
Vẫn âm ỉ nghe
2.
Thà cô đơn còn hơn gian dối
Lòng mình
Ai thương ai vô tình
Thành định mệnh
Hôm nay tim ta nằm bệnh
Ta tìm đến thăm ta
Ngó ra
Là oan trái
Những buồn đau
Không lời giải
Vô thường
3.
Thế thôi
Cũng khó lắm rồi
Ai sống mãi trên đời
Để mãi
Vị tha
4.
Triết lý là thứ uyên thâm
Khổ luyện âm thầm mới hiểu tý thôi
Triết lý thì không lôi thôi
Không phải lý giải, rồi ngồi ngơ ngơ
Triết lý không phải là thơ
Đừng mang cảm xúc rồi Vơ mình vào
Triết lý chả biết nói thế nào ?
Thì ra là thế có đứa nào hiểu đâu
Đứa nào cũng biết vài câu…
Gâu gâu chó sủa biết đâu bao hàm
Triết lý….
5.
Chỉ bật lửa một lần..
Không đốt nữa vẫn cháy
Đuổi theo suy nghĩ chạy
Tay đưa miệng đốt giùm
Thỉnh thoảng bàn tay khum
Đập đập vào bia đá
Một lần châm chưa đã
Hay suy nghĩ chưa vơi
Đôi khi thấy thảnh thơi
Ngồi cũng làm một điếu…..
6.
Có những thứ
Trở thành điểm đen để người ta vin vào quá khứ
Mà than khóc cho cuộc đời mình
Có ít tình
Trở thành nỗi đau để người ta vin vào đó mà ruồng bỏ nhau
Trong hành trình đi tìm hạnh phúc
Có những nỗi nhục
Chẳng tên của con người làm người ta uất ức, hận thù
Mà điên dại tới mức mù quáng
Có những cơn say, làm ta chếnh choáng
Chẳng giải quyết được gì chỉ làm ta
Bỏ đi thực tại
Có những điều chúng ta nên nhìn lại
Để thấy cuộc sống này vẫn đẹp quá chừng
Không tin ..xin hãy DỪNG LẠI TẤT CẢ
Chọn một góc phố đông ngồi mà quan sát…
Bỗng đâu đó giáng ẦM
Một cái tát…của Lương Tri
Ta vẫn phải bước đi…….
7.
Mọi thứ cũng bình thường
Tôi bước chân ra đường giống bạn
Sức khỏe tôi có hạn
Tiền bạc tôi có dư
Nhưng đầu tôi mọi nhừ
Suy nghĩ
Đời sao cứ ích kỷ
Tôi cứ mãi vị tha
Bãi tham ma còn nhiều đất trống
Trời và biển còn rộng
Nằm đó giấc mộng của họ có tan
Muôn ngàn điều chẳng bằng được sống
Đời rất rộng…ai mộng …ai sầu !
Đau đầu tự ai biết !
Oan nghiệt kiếp người !
Thôi..Cười
8.
Thời gian trôi qua vội vã
Con người cũng vội vã theo
Sáng mở mắt xách xe leo đại trên hè phố
Tới nơi làm việc vật vờ để kiếm tiền
Rồi tan tầm lại phải phát điên
Vì nghìn con người đua nhau chen lấn
Về tới nhà mặt mày chân tay không chỗ nào không bẩn
Mệt nhoài gột rửa
Ăn miếng cơm vội vàng cùng con cái
Đứa bé vào bàn học mình lại sổ sách giấy tờ
Thoắt cái hết giờ
Đứa con đi ngủ
Cả nhà ở bên nhau 1h ăn cơm thế là đủ
Chẳng ai kịp hỏi thăm ai
Đời sống còn dài
Chả nhẽ cứ thế này tiếp diễn
9.
Thức đêm…
Không tốt
Thức ngày..
Không nên
Biết thức ở trên
Vô thức ở dưới
Thức đêm trên
Thức ngày dưới
Thức không không thức
Ta tất tưởi
Giấc ngủ chả ngon
Bào mòn Ta
Đêm Thức…
9.
Nay đây
Mai đó
Làm người vẫn khó
Làm chó vẫn dễ
Ở đây
Ở đó
Ở nơi khốn khó
Ở nơi giàu sang
Ở nơi bạc vàng
Không đau khổ
Cuộ đời lỗ chỗ như tổ ong
Người mong người muốn bỏ
Người thoát ra người muốn xỏ chân vào
Thì thào một câu khi sắp về cõi chết
Ôi ta đã sai lầm
Tiếc thay năm tháng hồng trần
Chả lưu lại được gì cho hậu thế
Không đau…Có đau
Không kệ cũng đành chịu thua
Bất lực..
10.
Một mai ta về lại lối nhỏ
Tìm một nhành hoa thôi cũng sẽ không còn
Ngày xưa ấy bước đi không ngoảnh lại
Để bây ngần ngại trốn hư không !
Đừng giở nhanh quá trang cuộc đời không sẵn có
Một phút giây cũng đáng giá ngàn vàng
Không tin sao ? bao giờ nằm xuống
Liệu có còn thời giờ để nghĩ suy
Sống là cho đi !
Bất giác một mai lại muốn về lối nhỏ
Tìm một nhành hoa trong ký ức tuổi thơ
Liệu có gì trong tâm tư phải hỏi
Tâm hồn ơi mi ở đó bao giờ
Ngoảnh qua ngoảnh lại trang đời giữa
Một phút giây thôi giờ đáng quý biết bao
Tôi đã tin những gì mình thấy
Vô thường không ? thời gian để nghĩ suy
Sống là cho đi
11.
Chạng vạng trời chiều mưa
Rũ rượi ngoài đường thưa
Ngập ngừng lòng vì chưa
Nghẹn hồn một ngày xưa
Ôi …em yêu dấu
Ta tìm em đâu trong vòm trời xấu
Kẻ lang thang chẳng còn thấy chỗ trú chân
Con đường xa nay đâu còn gần
Ta đứng yên mắt chăm chăm
Bất thần
12.
Mưa giữa trưa trời nắng
Mưa giữa quán vắng người đông
Mưa giữa lòng như không
Mưa ….cứ mưa đi
13.
Trời cho thân bé nhỏ
Đời cho tâm sáng tỏ
Người cho ta giữ Bỏ
Hóa ta vào cây cỏ
Có những điều không phải ai cũng RÕ

Không đề cho em

Chúng nó cười mình em ạ
Hai đứa trên chiếc xe cà tàng
Chạy băng qua hàng ngàn cây số
Qua mấy độ mưa dầm nắng chói chang
Kẻ hào nhoáng chỉ thấy mình khô khan
Như con xe cùi ngày ngày cõng chúng mình lướt gió
Những người âm thầm đơn giản với mảnh đời nhỏ
Mỉm cười hiền…ngượng ngịu nốt buồn ngân
Và bên cạnh những kẻ bùn không lấm gót chân
Anh lại thấy một tình yêu rạo rực
Chúng nó nói anh và em – tình yêu không chân thực
Cứ mãi mơ hoài những giấc viển vông
Anh biết rằng em có thể trả lơì Không
Ném vào mặt chúng nó những cái nhìn khinh bỉ
Nhưng em ơi….Em không làm vậy em nhỉ
Chỉ là cứ đồng hành trên mọi nẻo cùng anh
Yêu em !
Không đề_Đề Không

Tôi trao cho em một chiếc hộp
Và nói rằng đó là quá khứ của tôi
Em có quyền làm bất cứ điều gì với nó
Em cau mày nhăn nhó..
Em sẽ ném nó đi.
Tôi ghé tai thầm thì
mọi thứ coi như anh đã nói
Và chúng mình đừng bao giờ tự trói
Vào quá khứ của nhau
Em..mơ màng nhìn chiếc hộp màu xanh
Có chiếc khóa màu vàng nhỏ xíu
Em ân cần…đến bên tôi nói dịu
Là gì vậy hả anh ?
Tôi nhẹ cười buồn nói thật nhanh
Là quá khứ !
Em vui cười…nếu thật em sẽ thử
Mở nó ra
Để em biết anh đã từng là như thế
Nếu có thương đau
Em mặc kệ
Vì em chỉ yêu anh bây giờ thôi
Phút yên lặng vẫn không thể trôi
Em bắt đầu phân vân về điều đó
Ôi chiếc khóa nhỏ..
Nó làm em suy nghĩ đến viển vông
Trời chuyển hồng
Môi xinh em không cười nữa
Em đặt chiếc hộp cạnh bên khung cửa
Lặng lẽ nhìn..
Lặng lẽ đắn đo
Không đề tiếp theo

Em ơi
Mưa đêm
Thềm sầu, thêm nhớ
Thêm những cơn mộng mị
Trong giấc ngủ không yên
Em từ đâu đến
Trong xứ sở thần tiên
Rồi thoạt nhạt nhòa
Trong sương khói
Em ơi, em
Nửa vùng trời
Khô đói
Những hạt mưa đêm
Nửa vùng trời ướt mềm
Lại có mưa lúc trời rạng sáng
Anh sẽ về đâu
Trên đường đợi mấp mô
Thiếu sáng
Thiếu em
Thi
Không đề 1

Những kẻ cô đơn..
Dựa vai nhau cùng sống..
Trao nhau lời nồng hậu..
Cảm giác bớt cô đơn..
Những kẻ cô đơn
Vòng tay nhau trao rượu uống
Nhấp môi, nốc cạn
Đều thấy
Bớt cô đơn
Những kẻ cô đơn
Cùng nhau đi
Tới những miền đất vô vi xa lạ
Họ nhìn nhau tàn tạ
Thấy mình hết cô đơn
Những kẻ cô đơn..
Thấy rằng mình mạnh mẽ hơn
Không hề nhầm lẫn.
Một kẻ cô đơn..vì cô đơn tự vẫn
Những kẻ cô đơn lạ lùng chẳng còn thấy cô đơn
Họ sợ chết ….
Những kẻ cô đơn úp mặt vào nhau cùng khóc
Họ thương tiếc cho một kẻ cô đơn
Ở dưới kia có nhiều người hơn
Hay những kẻ cô đơn có cần tự hỏi.
Làm sao đây khi cô đơn len lỏi
Vào trong lòng những kẻ không cô đơn
Phải làm gì tốt hơn là khi sống ?
Vẫn nghĩ rằng mình là kẻ cô đơn
Vẫn nghĩ rằng mình cần nhiều hơn
Vẫn nghĩ rằng mình cô đơn tuyệt lắm
Có nên sắm cho mình
Một cảm giác cô đơn
(error….01112010)
Không đề 2

Chỉ cần thế thôi…
Đời đơn giản
Cứ sống vì chưa bao giờ được sống..
Tuổi thơ qua rồi…
Ai không tiếc….
Tóc bạc rồi
Ai không nhớ tóc xanh
Nên..
Sáng dậy với trời lành..lòng nhẹ nhõm
Sống bằng sự nỗ lực của bản thân…trân trọng mọi thứ
Dù nhỏ…
Ngày hôm trước
Tôi nằm trên bãi cõ..mượt mà mênh mông
Đầu óc thoáng đảng…an lành..
Ngang nhiên tôi tự thấy..cuộc sống quý giá vô cùng
Tôi tiếc
Cái thời tự tay tàn phá lương tri
Tự tim giết hại sức khỏe…
Vì..chả sao cả..vì mình còn trẻ
Tiếc gì đâu..sống cho oai hùng
Và chung quy chẳng làm được gì to tác
Chỉ nghĩ được mình làm được nó thôi
Mêt mỏi..may mắn…đến rồi từ đó
Mỏi gối chồn chân…đôi khi xảy ra đúng lúc
Để Cảm thấy Cuộc Sống này là Thực
Chả phải Hư Vô
Không đề 3
Ai đó…?
Và khoảng trắng hư vô
Đã cố ngồi bên trò chuyện..
Ai đó gục bên bàn…rơi lệ
Bên khoảng trắng hư vô
Ai đó… không thật thà..
Ai đó rơi lệ
Ai đó dối gian…
Ngay cả bên khoảng trắng hư vô
Ai đó…….™
Không đề 4

Lão đi săn lại vào…
Trong rừng sâu săn thỏ…
Lão núp trong buị cỏ
Chờ đợi con thỏ qua
Lão bẻ một cành hoa
Thấy một Sơn Ca nhỏ
Lão không cần đợi thỏ..
Giương súng giết Sơn Ca
Rồi thì lão nhận ra
Không cần phải đợi thỏ
Lão đạp qua bụi cỏ
Cứ thế giết Sơn Ca
Lão đi săn trở ra…
Một xiên Sơn Ca nhỏ
Trời chiều bên đèn đỏ
Lão ngồi nhắm Sơn Ca
Bên kia dốc đảo hoa
Người nuôi Sơn Ca nhỏ
Đang tìm trong bụi cỏ
Mong tìm được Sơn Ca
Chẳng thấy bóng Sơn Ca
Chỉ còn vệt máu đỏ
Ôi Sơn Ca bé nhỏ..
Ai nỡ giết Sơn Ca
Không đề 5

Để làm gì…
Rồi ta lại nhầm lẫn
Với cuộc sống…
Nổi trôi…
Lặng lẽ..
Đời tưởng chừng vô vị..
Thế mà lại chả làm khổ một ai
Sống…
Chết…
Mỗi người có 1 lần để nhận lấy cơ hội..
Tới đâu cũng vẫn sẽ nói hết một kiếp người
Sáng nay, trong nắng đẹp ta cười
Nụ hồng dại trên tường rêu rực rỡ
Ta thấy hồng đâu cần nâng đỡ..
Vẫn đẹp dịu dàng…..khiến say đắm lòng ta
Chiều hoàng hôn về trên những mái nhà
Khu phố nghèo tuềnh toàng trong khói bếp
Thế mà vẫn không thể nào quên được..
Cái mùi nồng nàn…của khói hoàng hôn
Ôi..ta lạc lõng quá…đôi phần khiếp sợ
Ta muốn co ro vào góc tối của mình
Ta muốn giết những cái muốn vô hình
Buộc ta phải…
Sống…
Chết..
Để có nó…
(error 07112010)
Không đề 6

Tuổi tác Mẹ không đợi ta được nữa
Sống làm sao…để chết làm sao ?
Ta quyết định…Hay nhờ người quyết định
Để chông chênh…vất vưởng đến khi nào..?
Không đề 7
Ra chợ mua rau
Chỉ thấy người bán cá
Đi tìm hạnh phúc giả
Lại thấy mình hân hoan
Đời dừng lại lo toan
Bỗng nhiên mình đơn độc
Qua sông bằng thuyền mộc
Sợ chìm…vì thấy trên trời những cánh chim
Không đề 8
Cúi xuống nhìn thấy chân
Ngửa lên chẳng thấy trán
Con người ta ngao ngán
Đưa mắt nhìn ngang
Cuộc đời rộng thênh thang
Qua mắt
Nhìn xuống ta góp nhặt
Nhìn lên trời bao la
Ta nhỏ bé..
Bỗng thấy hồn ta nhẹ..
Thoát thân ..!
Không đề 9
Không có trong truyền thuyết
Hay tại tôi không biết ?
Những cô gái chân dài…
Khoe cẳng
Những cô gái thân gầy
Khoe ngực
Những cô gái mình dây
Khoe eo
Những cô gái nghèo bán…
Những cô gái giàu chán…
Tôi thật buồn cười…
Cổ lỗ vì tôi đang xấu hổ
Dù cho chỉ là thế…
Cuộc sống thì mặc kệ
Tôi vẩn vơ..chẳng thể không
Không đề 10
Nếu bạn chẳng có gì
Ai sẽ tìm đến bạn ?
Nếu không có giới hạn
Con người bạn ra sao ?
Nếu không có núi cao
Và không có trời rộng
Làm sao bạn thoát mộng..
Cơn vĩ đại cuồng điên
Khi bạn mất hồn nhiên
Thì bạn bắt đầu mất
Những tháng ngày tất bật
Những con số vô tư
Sẽ làm bạn mỏi nhừ
Nằm sõng xoài trên nó
Bao giờ bạn sẽ có ?
Bạn hay hỏi câu này
Nhưng sẽ có một ngày
Bạn phải tìm ra cái giới hạn….để biết thế nào là đủ
Hai tuổi bạn nằm ngủ
Chẳng chút nghĩ suy gì
Đến lứa tuổi xuân thì..và hơn thế nữa
Tường suy nghĩ mở cửa…
Bạn chui vào…
Bạn hạnh phúc làm sao..
À mình làm người lớn
Bạn chấp nhận đau đớn..Trưởng thành…
Rồi bạn bắt đầu tính…
Những phép tính vô tư
Dù cho óc mệt nhừ..
Bạn phải có…
Rồi bạn đã có…Sao bạn con nhăn nhó
Sao bạn còn suy tư..
À thì hình như…
Bạn còn thiếu
Bạn đi tìm….
Tôi đi tìm…
Chúng ta đi tìm….
Tìm gì ?
Không đề 11

Ai cũng nói họ bận
Họ không có thời gian
Nên họ hay phàn nàn
Ước gì ngày 48 tiếng
Thế mà họ lười biếng
Ngồi Phẹbook cả ngày
Và cày game cả buổi
Rồi thì đi rong ruổi
Chả để làm gì …
Tới bữa ăn bánh mì
Vì thời gian hạn hẹp
Thế là họ kùm Kẹp
Thân thể mình..bằng cách…Quên điều độ
Không đề 12

Hoa tàn hoa lại nở
Bắt đầu thở rồi ngưng
Cuộc sống đẹp quá chừng
Qua từng hơi thở
Tôi đưa tay nâng đỡ
Em cúi xuống giữ gìn
Không đề 13

Ta đi về đâu
Cuối trời mây đã chuyển mầu
Vàng úa
Hoa bên thềm rụng
Đâu còn của riêng ta
Cuộc sống ơi sao quá đỗi thật thà
Ta bước đi lầm lũi
Ngắn…Dài….cát bụi hư không thôi
Sắp đến rồi
Trên con đường đó.
Có riêng…Có chung…Có biển người qua lại
Ta hỏi họ…
Họ trả lời sao ?
Ngoài kia sóng vẫn dạt dào
Biển mênh mông vỗ về đêm tĩnh
Tha nhân ơi..bước đi bản lĩnh
Bản nhạc đời…rung lên
Không đề 14

Đùng….đùng…đùng
Đêm bình yên
Người điên bắn súng
………
Không phải
Cuộc đuổi bắt của kẻ bình thường
Trên đường phố
Giữa thời bình
…Đoàng …đoàng….. đoàng
Tiếng nổ oang oang từ cái miệng
Của người chẳng biết lương thiện hay không ?
Đôi vai gầy chống vào cần kéo
Đẩy chuyến đời đi về nơi đâu..
Họ không biết nên sầu..
Tránh súng…..tránh tiếng nổ oang oang
Không đề 15
Có con sóng nhỏ cô đơn
Trôi trên biển lớn giận hờn gió mưa
Biển mênh mông sóng lớn mấy cho vừa
Sóng nhỏ biết không ..
Rằng..mày chũng chỉ là nước
Không đề 16
Thủng thẳng men theo triền những con dốc
Của cuộc đời
Ai đó vác Đao
Ai đó vác Búa
Ai đó To
Ai đó Lớn
Ai đó
Rùng rợn cũng chả thoát khỏi kiếp con người
Bi..Ai ?
Khổ..Não ?
Bão đời chẳng chừa, chẳng tha thứ và không dành cho ai cái quyền ngờ vực
Đùng…Chết cha mày chưa ?
Không đề 17

Thế là hết
Một người đã chết
Đêm qua
Không ai vuốt được đôi mắt trợn ngược
Thế là xong
Đứa con bất hiếu khỏi cần mong
Cái ngày mà nó cứ từ từ về thăm Bố
Thằng con kiêu hùng trong những hang ổ
Giờ sụt sùi ôm hận trước xác cha
Nó thấy rằng hạnh phúc chẳng ở đâu xa
Mái nhà này, nhưng chả còn Bố nó
Lũ chó…Hạnh Phúc Giả
Không đề 18
Một ngày mưa khe khẽ
Em lặng lẽ nhớ bên song
Ghì chặt nỗi nhớ mong
Kìm nén đôi hàng lệ
Tại sao anh mặc kệ
Anh ở đâu ? Anh ơi !
Ngoài kia mưa còn rơi
Anh về nhà đi nhé
…….
Về đi…