06:52
0


Anh định viết một bài thơ
và tuyệt nhiên sẽ không nhờ đến ai
nhưng anh rong duỗi đường dài
Vẫn không tả được hình hài thiên nhiên
Cô đơn thì quá dịu hiền
đau khổ thì quá đắt tiền anh chẳng dám mua

Cuộc sống như ván bầu cua
Hạnh phúc lưu lạc bị lùa vào anh
Còn những khoảng trống để dành
Cho riêng anh cũng không thành nhà thơ
Buộc tội anh cũng phải nhờ
Con người + cảnh đến giờ mới xong
Con người có chạy long nhong
cũng không thoát khỏi
một vòng trả vay
Nay anh xin mượn bàn tay
Cầm cho lòng ấm tháng ngày cô đơn
Giờ cho anh mượn thùng sơn
vẽ thêm giấc mộng chập chờn mỗi đêm
Thôi cho anh mượn môi mềm
Uống ly rượu ấm cho thêm ngà ngà
Hay cho anh mượn Tù Và
Leo lên đỉnh đá anh phà một hơi
cho anh tan giữa đất trời
để anh nhặt lại
khoảng rơi
muộn phiền !