Hai ba năm nữa người ta đi hết mất
còn lại chỏng chơ một khoảng trời xanh non
màu nắng lạ từng tia chen kẻ lá
đánh thức bầy mèo còn ôm nhau ngủ ngon
một mình đi lại cũng thành lối mòn
một mình ngồi ghế cũng thành nhẵn nhụi
ngày lại ngày đơn sơ cặm cụi
Đợi triều tín lên ta bước nhẹ sang sông