Tôi đi từ chẳng giếng khơi
lại về bốn bể làm nơi vẫy vùng
Còn gì sót giữa không trung
Tôi nghe ..đời cũng khùng khùng giống tôi
Tôi đi từ lúc tôi không biết
lại về giữa đậm đặc trong tâm
Cởi ra ngồi gột rửa trầm ngâm
Từng giọt sám hối âm thầm chảy xuôi
Đã có lúc tôi tưởng mình chạm cỏ
nhón chân đi sương sớm lạnh êm
tôi thức dậy nắng len lói trước thềm