Ngày xưa thoáng cái đã đi mất
chỉ còn trong ta chút ngậm ngùi
thỉnh thoảng đưa tay dụi khóe mắt
ta khéo che đi nụ cười buồn
Có gì đó trào lên từ ký ức
Chèn ngang cổ nghèn nghẹn nuốt không trôi
Và ta cố gắng mím chặt đôi môi
cho nó khỏi rung lên từng hổi run rẩy
Ta vẫn nhớ con đường chiều thứ 7
của ngày cuổi năm vắng đến điên cả người
vì trên con đường tràn cờ hoa ấy
kể từ đây ta thiếu nét em cười !
chỉ còn trong ta chút ngậm ngùi
thỉnh thoảng đưa tay dụi khóe mắt
ta khéo che đi nụ cười buồn
Có gì đó trào lên từ ký ức
Chèn ngang cổ nghèn nghẹn nuốt không trôi
Và ta cố gắng mím chặt đôi môi
cho nó khỏi rung lên từng hổi run rẩy
Ta vẫn nhớ con đường chiều thứ 7
của ngày cuổi năm vắng đến điên cả người
vì trên con đường tràn cờ hoa ấy
kể từ đây ta thiếu nét em cười !